3. BỖNG MỘT HÔM
BỖNG MỘT HÔM
Bỗng một hôm em trở thành quả phụ
Con tim buồn ủ rũ phủ hoàng hôn
Nhắm mắt lại nghe thủy tinh đổ vỡ
Ngước mặt nhìn trời bóng tối vây quanh
Anh nằm đó lặng im lời giã biệt
Em áo tang ngất lịm mảnh hồn hoang
Cúi xuống thật gần em mãi trông mong
Hơi thở nhẹ có chăng nghe huyền thoại
Cất cánh anh bay đời thôi mòn mỏi
Bên kia trời nhớ gửi một lời thơ
Để trong mơ và ngày tháng đợi chờ
Em dọn bước tương phùng ru giấc ngủ
Lời thề đó năm mươi năm chưa đủ
Anh hãy đền em những ngày tháng cũ
Hãy đền em giờ đây tàn bóng đổ
Em bơ vơ nỗi nhớ buốt hồn đau
Em ngóng ngả sau em chờ cửa trước
Nước chẳng về nguồn nước mãi trôi sông
Em biết rồi đây những sớm chiều đông
Đời chẳng tạnh những cơn mưa hồng thủy
Cây thông sáng nay nhìn em rầu rĩ
Hỏi tri âm sao không thấy trở về
Lau nước mắt em cúi đầu tạ tội
Bởi lạc đường nên lỗi hẹn đấy thôi
Trời xuống thấp thời gian sao mà vội
Lời kinh trầm cây cỏ cũng rưng rưng
Tiễn anh đi chân em bước ngập ngừng
Hoa hồng đỏ đưa anh vào cõi lạ
Vậy là anh ơi ! đời ta đôi ngả
Hẹn kiếp sau trả nốt nợ trăm năm
Nơi xa xăm xin anh hãy nguyện cầu
Em sẽ đến, thôi nát nhàu thương nhớ ....
Kim Thành
January 2004